QUẶN THẮT ! NỖI LÒNG CHƯ PHẬT.. TỔ
ÁC ĐẠO ! QUÁ NHIỀU PHẢI TỰ VÔ
Ngẫm nhìn thế sự, cõi biệt ly
Vô ra thân đổi , biết bao kỳ
Làm thân nam nữ, thì vô lượng
Quanh quẩn, vô thường ít mấy khi
Có gì gọi thật, với thân nầy
Hồn lìa tích tắc, xác thay Thây..
Cõi mộng vào đây, tìm vay trả
Vào thai nhầy nhụa, cứ nghĩ nhà
Sáu ngã có về, đau quằn quại
Luân hồi là thật, cứ mê say
Nhiễm ái dụ lôi, ngày tháng lạc
Vần xoay tiếp tục, cõi ác vào
Cái kiếp lao đao, sanh tử khổ
Có cõi tam đồ, đợi định phần
Cũng có cái nhân, ra ác đạo
Ai muốn cứu mình, tiếp nhận mau
Là pháp cao siêu, lại dễ hành
Đó là chân thật, tín nguyện sanh
Rất là thù thắng, mau thành tựu
Đi, đứng, nằm, ngồi niệm PHẬT tu
Hoại phù, mê hoặc dẫn có đau
Cám dỗ ngoài kia, chớ để vào
Phía sau có những, nhân đày đọa
Có rất nhiều sầu, trả lăn qua
Năm trần dụ dẫn, ta say đắm
Kiếp cuối mỗi người tránh lầm sai
Khổ trong sanh tử, dài thăm thẳm
Mịt mờ tâm ấy, hại chính mình
Ái nhiễm dễ sinh, tam đồ vướng
Lụy tình đắm dục, trầm luân vương
Những đường quanh quẩn, từng ở lãnh
Quay vòng với nghiệp bởi bị hành
Sanh về Nước PHẬT, thì hết khổ
Ba cõi thay hình, chấm dứt vô
Thoát khổ cái vòng, quay lẩn quẩn
Không còn sanh tử, ức vạn lần
Nhân nào quả đó, không sai chạy
Cái nghiệp của mình, ai lãnh thay ?
Rất dài quanh quẩn, trong mê muội..
Vô lượng trầm luân, khổ chôn vùi
Có biết hay chăng, ta ngắn ngủi
Kiếp người là vậy, chẳng gì vui
Ngậm ngùi thân phận, sanh già chết
Mệt lắm ai ơi, Cái thân nầy
Vần xoay cõi mộng, tâm mờ mịt
Tích lũy một đời, chuyện tử sanh
Quả hành nghiệp vướng, đau vô hạn
Tạo mấy mươi năm, trổ ngút ngàn
Ai đang dần giác, nhìn ra giả
Ngày ngày bớt vọng, bởi thấu xa
Buông giảm những gì, ta không có
Lo lắng thân nầy, của vô thường
Nhiều lắm sáu đường, từ tâm tạo
Nhân quả vận hành, có khổ đau
Trả đến bao giờ, bao nhiêu kiếp
Khổ tiếp rất lâu, nghiệp nhân dầy
Nơi đây mượn trả, bằng kiếp.. số
Ba đường phân định, vô đổi thây
Thân nầy, thân khác, thì hết ngộ..
Trả hết xong đâu, khổ kéo dài
Phải sớm cứu mình, mau niệm PHẬT
Hơi thở của mình, thật chẳng lâu
Vô thường tìm đến, đâu ai biết
Bất chợt mạng vong, tạm biệt đời
A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT
A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT
A DI ĐÀ PHẬT A DI ĐÀ PHẬT
Cứu mình niệm PHẬT cầu Tây
Tin sâu nguyện thiết, nơi đây thật làm

Giới Luật 027- Tại Gia Luật Yếu Quảng Tập - Kinh Ngũ Giới Tướng - Buổi 13- Giới Vọng Ngữ - Phần 1

Pháp Ngữ Mới Nhất
Thống Kê Truy Cập
Đang truy cập: 5
Hôm nay: 29
Tháng hiện tại: 1539
Tổng lượt truy cập: 183811
Các bậc tiền bối của Tịnh Độ
Pháp môn Tịnh độ Lý cực cao sâu, Sự cực giản dị. Do vậy, người thiên tư thông mẫn, tri kiến cao siêu thường xem Tịnh độ là pháp tu của bọn ngu phu, ngu phụ, chẳng chịu tu trì. Nào biết đây là pháp môn rốt ráo để mười phương Tam thế hết thảy chư Phật, trên thành Phật đạo, dưới độ chúng sinh, thành thủy, thành chung. Họ thấy kẻ ngu phu, ngu phụ tu được pháp nầy bèn coi thường, sao chẳng xét trong hội Hoa Nghiêm, bậc đã chứng bằng với Phổ Hiền, bằng với chư Phật, vẫn phải dùng mười đại nguyện vương hồi hướng vãng sinh Tây Phương Cực Lạc ngõ hầu viên mãn Phật quả? Miệt thị pháp môn Tịnh độ chẳng chịu tu là coi những vị trong hội Hoa Nghiêm thuộc hạng người gì? Chỗ quy tông cuối cùng của kinh Hoa Nghiêm có đáng nên tôn trọng hay nên coi thường đây?
Có thái độ như vậy không có gì khác hơn là do chưa xét kỹ nguyên do của từng pháp môn thông thường và đặc biệt, cũng như Tự lực, Phật lực, đại, tiểu, khó, dễ, nên mới đến nỗi như thế. Nếu đã xét kỹ, há chẳng học đòi Hoa Nghiêm hải chúng, nhất trí tiến hành cùng cầu vãng sinh ư?
-ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC-